SAQINA BLOG

このブログのHOMEへ サキナブログTOPへ

Nhưng anh ạ, ngày hôm nay em như vừa bừng tỉnh, em lục lại mọi ký ức, sắp xếp lại suy nghĩ và bỗng nghi ngờ liệu em với anh chỉ là một cơn say nắng? Có lẽ trong phút chốc vì quá mệt mỏi, quá suy sụp mà ánh nắng ấm áp, luồng gió mát là em đã nhẹ nhàng thổi vào khiến anh sảng khoát trong phút chốc. Nhưng… tất cả chỉ dừng lại ở chữ “thích” và nó không bao giờ có thể trở thành “yêu”. Người anh luôn nghĩ đến không phải là em, người anh thực sự yêu cũng không phải là em.


Em vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chỉ đơn thuần là vì công việc. Nhưng em chẳng thể ngờ sau này giữa haita lại diễn ra nhiều chuyện đến vậy.

Rồi đến buổi gặp gỡ tiếp sau đó, anh bắt đầu chú ý tới em hơn, anh hay nhìn em cười một mình, để ý từng cử chỉ, lời nói của em. Còn em, có lẽ chính giây phút nhìn thấy nụ cười tươi rói của anh hắt qua ánh đèn đường mờ ảo đã khiến tim em rớt mất một nhịp.

Rồi em biết một sự thật phũ phàng về anh, những nỗi khổ khó nói của anh. Em đã tự nhủ mình phải tránh xa anh, tránh xa thứ tình cảm đang lớn dần trong em, tự nhủ chỉ ở bên anh như một người bạn. Nhưng không được. Cả hai chúng ta đều phải chào thua trước sự lựa chọn của trái tim, cứ thế chúng ta lao vào nhau, ở bên nhau và tận hưởng những tháng ngày hiếm hoi ngắn ngủi. Em trân trọng từng giây phút bên anh!

Có phải em chỉ là một cơn say nắng của anh?

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tình cảm hai đứa mình nào có thể đi đến bến bờ hạnh phúc. Anh dần xa rời em, em cũng nhẹ nhàng buông tay để anh không phải khó xử. Nhưng trong thâm tâm, em luôn tin tình cảm của anh với em là thật, chỉ là chúng ta không thể bước qua bức tường quá cao để ở bên cạnh nhau. Từ lúc quen anh, em bắt đầu hiểu chỉ cần trong lòng luôn có nhau, thì khoảng cách sẽ không là vấn đề, chỉ cần trong tâm trí luôn hiện diện hình bóng của nhau, thì trái tim cũng đã đủ ấm áp.

Nhưng anh ạ, ngày hôm nay em như vừa bừng tỉnh, em lục lại mọi ký ức, sắp xếp lại suy nghĩ và bỗng nghi ngờ liệu em với anh chỉ là một cơn say nắng? Có lẽ trong phút chốc vì quá mệt mỏi, quá suy sụp mà ánh nắng ấm áp, luồng gió mát là em đã nhẹ nhàng thổi vào khiến anh sảng khoát trong phút chốc. Nhưng… tất cả chỉ dừng lại ở chữ “thích” và nó không bao giờ có thể trở thành “yêu”. Người anh luôn nghĩ đến không phải là em, người anh thực sự yêu cũng không phải là em.

Có phải em chỉ là một cơn say nắng của anh?

Không có em, hình như anh vẫn sống rất ổn cùng những niềm vui nhỏ bé của mình. Liệu có khi nào anh thức dậy và chợt nhớ em da diết như em hàng ngày vẫn nhớ anh? Liệu có khi nào anh bắt gặp một ai đó giống em trên đường và thoáng buồn khi nghĩ tới em? Liệu có khi nào, anh muốn chạy đến và ôm em thật chặt? Em có hoang tưởng về tình cảm của anh dành cho em?

Dù em có chỉ là ánh nắng ngắn ngủi đối với anh thì em cũng sẽ không hối hận. Những tình cảm với anh, đó sẽ là những kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc đời này. Nhưng em hi vọng, ít nhất anh sẽ không quên em, không quên những gì chúng mình đã từng có với nhau. Giây phút này, anh đang làm gì, nơi đâu?



-Sưu tầm..

Nhật kí ngày mưa..2017/09/19

ジャンル: 日記 — vilabutin
7:34 PM  コメント (0)

Thật ra thì tại sao ta yêu nhau?

Có người trả lời được câu hỏi đó, có người thì không.

Nếu có ai đã từng đọc câu chuyện “Lý do cho một tình yêu” thì sẽ nghĩ rằng những ai trả lời được câu hỏi đó rồi sẽ có ngày chia tay nhau, còn những ai không trả lời được câu hỏi thì sẽ ở lại bên nhau mãi mãi.

Thật ra không phải vậy. Người ta vẫn yêu, vẫn chia tay. Người vẫn quay mặt bước đi, còn ta vẫn ở lại. Phía sau một cuộc tình thường có một câu chuyện, hoặc đơn giản, không ai có thể viết nên câu chuyện ấy. Những câu chuyện có muôn vàn cách để bắt đầu, nhưng có một cách duy nhất để kết thúc: chia tay.


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

Bạn đã từng chia tay chưa? Nếu có rồi, chắc bạn biết được cảm giác chia tay là thế nào? Chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rõ những xót xa, những đau đớn mà người ta phải chịu đựng.

Khi ta có nhau, cuộc sống thật đẹp, vì ta biết ta vẫn có người ở bên, ta chẳng sợ cuộc đời chông chênh ngoài kia. Ta không sợ những bão giông, vì ta biết ta vẫn có một bờ vai để tựa. Ta vẫn an lòng rằng nơi đó có một người vẫn yêu thương ta. Ta vẫn tự nhủ rằng cho dù cả thế giới có quay lưng lại với ta, cả thế giới có bỏ mặc ta, thì ta vẫn không sợ hãi. Vì ta có một thế giới của riêng mình!

Nhưng cuối cùng thì sao? Khi thế giới ấy không còn thuộc về ta, không còn là của riêng ta nữa, ta biết tựa vào đâu để tìm thấy sự bình yên? Ta biết níu tay ai khi ta chông chênh chực ngã nhào. Có còn bờ vai nào để ta tựa?

Những ngày tháng ấy, ta chẳng biết phải làm gì, ta chẳng biết ta đang ở đâu. Ta muốn trốn chạy, nhưng ta biết đi đâu khi đâu đâu cũng có bóng hình, có những kỷ niệm của hai người, của những ngày xưa cũ. Ta tự nhủ mình “cố nhớ để mà quên”, rằng “rồi cũng sẽ qua thôi”, rằng “cách tốt nhất là cứ sống với những hoài niệm, những quá khứ tươi đẹp, rồi sẽ không còn thấy nhớ nhung nữa, không còn đau đớn nữa”. Nhưng nào có phải vậy đâu?

Những ngày tháng ấy, ta cố gắng tìm mọi cách để ta ghét người, ta cố tìm ra một cái cớ để ta nói rằng người thật là xấu xa, người thật sự không tốt chút nào, rằng thật ra ta đã đặt niềm tin, đặt tình yêu thương cho một người chẳng hề xứng đáng. Nhưng ta biết tìm cớ gì đây? Tìm một lí do nào đây? Khi những lí do đó đều là những lí do khiến ta yêu người, hoặc là chẳng cần một lí do nào hết, ta vẫn cứ yêu người, vậy thì bây giờ, ta biết tìm cớ gì để ghét người đây?

Vậy ta phải làm sao?


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!
Đứng dậy đi, ta ơi, vì cuộc đời vẫn đẹp, và hãy cứ tìn tưởng cuộc đời, tin tưởng vào người và tin tưởng vào mình, dù rằng có thể ta sẽ lại phải đau thêm một lần nữa. Nhưng xin ta đừng sợ đau đớn, đừng sợ tổn thương, bởi vì có hạnh phúc nào là không phải trải qua đau khổ?

Cuộc sống vốn dĩ đã không công bằng, có những người may mắn tìm được bến đỗ của đời mình ngày từ lần yêu thương đầu tiên, ngay từ lần đầu tiên trao đi niềm tin, nhưng có những người phải trả qua rất nhiều mối tình, rất nhiều lần trao đi những niềm tin không còn nguyên vẹn, để rồi khi có được hạnh phúc thật sự của đời mình, họ càng trân trọng hơn…

Cuộc đời tưởng ngắn mà lại hóa dài, tưởng dài nhưng thật ra rất ngắn. Tại sao ta cứ phải gặm nhấm những nỗi đau do người mang lại cho ta? Người đã đi xa rồi, xin ta đừng vương vấn, đừng mãi dõi theo một bóng hình mờ nhạt xa xôi. Còn cuộc đời của ta thì sao? Còn hạnh phúc của ta thì sao? Ta không yêu thương bản thân mình nữa sao? Người có xứng đáng để ta bỏ mặc cả bản thân mình?

Không! Người đã từng xứng đáng để ta hy sinh bản thân mình. Nhưng đó là quá khứ. Người đã không cần ta nữa. Ta cứ tiếp tục hi sinh vì người như vậy, liệu rằng người có quan tâm không? Người đã ra đi rồi, người không cần gì nữa đâu!

Hãy yêu đi, yêu một lần nữa nhé! Những tổn thương hôm qua sẽ khiến ta nhắc nhở bản thân mình, hãy suy nghĩ thật kĩ, và xin hãy yêu thương thật nhiều, yêu thương bù cả những ngày tháng qua. Hãy đặt niềm tin vào đời, vào người, vào chính bản thân ta, để rồi ta sẽ có được hạnh phúc thật sự!


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

Không phải ta yêu thêm lần nữa để ta cho người thấy rằng không có người thì ta vẫn có một người khác, không có người thì ta vẫn hạnh phúc. Đừng nên như vậy ta nhé! Quá khứ dù đẹp thế nào, dù đau đớn thế nào thì vẫn là quá khứ, xin ta đừng đem quá khứ đến hiện tại! Hãy cất quá khứ vào một chiếc hộp, khóa lại thật kĩ, và hãy cất chìa khóa ở một nơi nào đó mà ta khó tìm thấy, tuyệt đối đừng vứt chìa khóa đi nhé Vì quá khứ là một phần của cuộc sống cơ mà!

Xin ta hãy mở lòng mình ra và yêu thêm một lần nữa. Vì ta sống là để yêu thương! Là để đem hạnh phúc đến cho cuộc đời. Quá khứ xám xịt nhắc ta nhớ rằng, ta đã đau đủ rồi, ta đừng nên đi reo rắt thêm niềm đau! Và nếu chẳng may, ta vẫn phải đau thêm một lần nữa, thì xin ta hãy lấy đau thương chuyển thành năng lượng để yêu thương! Yêu thêm lần nữa, tin thêm lần nữa, ta nhé!

Xin ta hãy trở thành một bờ vai vững chắc, trước hết là để chính ta tựa vào, sau đó là để cho người khác tựa vào vai ta. Xin ta hãy là một chốn bình yên cho chính tâm hồn mình nương náu, để cho người khác cũng sẽ cần đến sự bình yên có thể tìm về bên ta.

Bởi vì cuộc đời, cần lắm hai từ yêu thương và tin tưởng!

Bởi vì ta có một trái tim để yêu thương, nên đừng để cho trái tim ta ngủ yên với những đớn đau của quá khứ!

Xin ta hãy cho cuộc đời một trái tim chan chứa những yêu thương, và khi ta trao đi yêu thương, ta sẽ nhận lại được yêu thương!

“Tất cả rồi sẽ là kỷ niệm, kỷ niệm nào cũng đáng nhớ, nhưng rồi sẽ phải quên.” – Trịnh Công Sơn.

Chuyện gì rồi cũng sẽ quên, rồi cũng sẽ qua, nên ta hãy yêu thương hiện tại, tin tưởng vào tương lai, và hãy yêu thương, ta nhé!


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

ジャンル: 日記 — vilabutin
3:29 PM  コメント (0)

Bất chợt nhớ lại kỷ niệm chỉ biết mỉm cười, âu cũng là duyên số. Hãy cứ sống và ước mơ, còn quá khứ hãy cho nó ngủ yên, kỷ niệm đẹp cho chúng ta em nhé, mối tình đầu, tình lỡ……

Một chiều lặng lẽ tôi dạo phố, qua từng hàng cây, lá vàng xào xạc bay lất phất. Con đường đất đỏ ngày nào nay đã in nhựa đường thẳng tấp. Chính con đường này in dấu trong tôi một tình yêu sâu đậm,mà cho tới hôm nay khi mọi thứ đã an bày, cả em và tôi đều đã có gia đình riêng của mình.Mối tình đầu,có lẽ nó đến quá nhanh và ra đi cũng chóng vánh, khiến tôi không kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra với mình. Ngày đó, khi vừa mới bắt đầu trở thành sinh viên đại học, mọi thứ vẫn còn đang rất mới mẻ, một cuộc sống màu hồng đang làm tôi ngây ngất. Tôi lại có dịp được gặp em, từ ánh mắt đó đã làm con tim tôi xao động. Yêu em từ lúc đó, tôi mang trong mình một suy nghĩ về một cuộc sống cho tương lai, ra trường, cưới em, và những đứa con ngoan. Thế nhưng mọi thứ như sụp đổ khi em nói lời chia tay tôi. Tôi bần thần không hiểu ra được chuyện gì. Có lẽ lúc đấy tôi vẫn còn quá ngây thơ, một chàng thư sinh vừa mới rời ghế nhà trường chưa hiểu được sự đời. Nhưng không vì vậy mà tình cảm tôi dành cho em đơn giản đâu, tôi đã yêu em thật sự bằng tất cả tình yêu của chính mình.

Nhớ lại kỷ niệm chỉ biết mỉm cười, âu cũng là duyên số...

Những ngày sau đó, tôi phải sống trong sự đau khổ, dày vò, vì không biết mình đã làm gì sai khiến em quyết định chia tay mình, hay do tôi vội vàng quá chăng!. Vội vàng tỏ tình, vội vàng yêu..để rồi vội vàng chia ly. Bao năm sống trong sự đau khổ đó, nhưng thật sự không hề trách gì em. Vẫn dõi theo em, vẫn nhìn em đi từ hạnh phúc khi có một tình yêu mới và sự đau khổ khi phải chia tay người yêu của mình. Tôi còn có thể làm gì hơn ngoài việc trở thành một người bạn, mang hết sự chân thành của mình ra, để lắng nghe tất cả tâm sự từ vui cho đến buồn của em cho đến khi em chuẩn bị theo chồng…

Nhớ lại kỷ niệm chỉ biết mỉm cười, âu cũng là duyên số...

Tất cả thì cũng chỉ là quá khứ, nhưng mỗi khi bất chợt nhớ lại trong tâm trí của tôi lúc nào cũng hiện rõ những kỷ niệm thời đó. Ngày em chuẩn bị lấy chồng, tôi mới có dịp gặp em để nhận thiệp mời. Cũng chính ngày hôm đó, tôi mới được lần đầu nắm lấy tay em. Một sự ấm áp thật lạ lùng, làm tim tôi đập nhanh, mồ hôi toát hết ra. Cái ngày đó tôi mới biết được thật ra trong lòng chúng tôi vẫn còn nghĩ về nhau, nhưng lại không thể đến được với nhau nữa rồi. Chỉ còn biết nắm lấy tay nhau, những giọt nước mắt cứ tuôn rơi, tiếc cho một cuộc tình, lẽ ra nó sẽ đẹp như một bức tranh. Nhưng lạc đường giờ đây mỗi đứa mỗi nơi, có cuộc sống của riêng mình. Bất chợt nhớ lại kỷ niệm chỉ biết mỉm cười, âu cũng là duyên số. Hãy cứ sống và ước mơ, còn quá khứ hãy cho nó ngủ yên, kỷ niệm đẹp cho chúng ta em nhé, mối tình đầu, tình lỡ……

Sưu tầm..

2017.08.06

ジャンル: 日記 — vilabutin
7:09 PM  コメント (0)

Thanh xuân con gái đẹp như vậy, được quyền yêu, được chọn cho mình một bến đỗ hạnh phúc. Vậy hà cớ gì em phải vội vàng buộc đời mình vào một cuộc hôn nhân khi mà em với đối phương mới chỉ dừng ở mức độ quen biết, khi mà em chưa hề cảm nhận được tình yêu em cần…

Có nhiều lý do để người ta kết hôn vội vàng lắm: vì sợ ế, vì nghĩ rằng đến tuổi là phải lấy cho xong nhiệm vụ…Khi những cô bạn thân lần lượt lên xe hoa, lần lượt xây cho mình những tổ ấm mà em vẫn đơn côi một mình, em cứ tự hỏi tại sao người ấy của em chưa xuất hiện. Cảm giác như bị bỏ rơi vậy, em cũng muốn tìm đến hạnh phúc mà không biết khi nào mới đến được. Thế rồi lo lắng, thế là xót ruột, thêm vào những lời thúc giục của gia đình, vậy là chỉ sau một cái gật đầu em ném cuộc đời mình vào vòng xoáy đầy may rủi.

Có cần phải làm vậy không em khi mà em đang ở thời điểm rực rỡ nhất, như một bông hoa đang khoe sắc kiêu kỳ. Em có biết bao niềm vui, biết bao trải nghiệm đầy thú vị đang chờ đón, cuộc sống đang cho em quyền tận hưởng mà. ” Đời đẹp như một đóa hoa, dù có lúc tàn phai cũng đã từng rực rỡ”, hãy sống hết mình để tuổi trẻ qua đi cũng không cảm thấy hối tiếc.

Đừng bao giờ vì sợ ế mà vội vàng kết hôn!
Không phải cuộc hôn nhân nào cũng đẹp như khoảnh khắc người con gái khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy đâu em. Đừng phó mặc cuộc đời vào hai chữ may rủi đầy trừu tượng,điều đó chẳng khác nào em đang vô trách nhiệm với chính hạnh phúc của mình. Người nên đến sẽ đến, thay vì sốt sắng kiếm tìm thì em cứ thoải mái sống một cuộc sống tự do tự tại không phải tốt hơn sao.

Nên hiểu rằng, em là người duy nhất có quyền quyết định hạnh phúc của mình. Hãy tự cầm bút lên tô màu cho bức tranh cuộc đời em những sắc màu em muốn, đừng để người khác tô vẽ nguệch ngoạc lên đó xong rồi mới ngậm ngùi tiếc nuối. Hãy kết hôn với người cho em đủ tin tưởng, cho em cảm giác được yêu thương và để đám cưới của mình là kết quả của một chuyện tình đẹp, em nhé!Đừng bao giờ vì sợ ế mà vội vàng kết hôn!
2017.07.30

ジャンル: 日記 — vilabutin
5:14 PM  コメント (0)

Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ. cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.

2 năm trước tôi và anh tình cờ quen biết nhau, khi đó anh vừa chia tay người yêu và tôi cũng thế. Chắc là do cả 2 vừa trải qua mất mát, lòng anh thì buồn, lòng tôi lại không được vui… Chúng tôi nói chuyện, nhắn tin bất cứ lúc nào có thời gian, gặp nhau, cùng cà phê, ăn uống… Một phần do chúng tôi cùng quan niệm Phật giáo, anh lại là người đi trước… Nên anh chia sẻ cho tôi rát nhiều điều, tôi chăm chú ngồi nghe, cũng vâng, dạ các kiểu, mà thật ra thì một con bé 20 làm sao có thể hiểu hết được câu chuyện thằng đàn ông 30 cơ chứ! Điều quan trọng là tôi cảm thấy rất vui khi ngồi cạnh anh, và anh cũng nói rằng ở bên tôi anh cảm thấy bình yên, không lo nghĩ nhiều…Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng...
Có lúc tôi tự hỏi, sao mình và anh lại hợp nhau, giống nhau đến thế? Rồi tôi nói với anh “giá như mình tìm thấy nhau sớm hơn“, rồi thì anh cười, anh nói “sớm hơn là lúc nào, bây giờ cũng tốt mà“. Mỗi lần gặp nhau, anh hay qua nhà đón tôi, vì tôi không biết đi xe máy, tôi nói với anh rằng “một người bỏ công đưa rước, thì người còn lại sẽ trả tiền” anh cũng ậm ừ, mà có bao giờ anh để tôi phải trả đâu. Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua,

Tôi nhớ hôm đó là Trung Thu, vẫn như mọi lần, chúng tôi ăn uống rồi đi dạo biển đêm… “Anh muốn mình tìm hiểu nhau, từ giờ cho đến Tết, có được không?” anh nói, tôi cười gật đầu.

Một buổi tối anh nhắn tin cho tôi, anh nói “Cô ấy muốn gặp anh, giờ cô ấy đang rất buồn“, cô ấy là người yêu cũ của anh, mà theo như anh nói “Cô ấy đã bỏ anh theo một người đàn ông giàu có...” Thật ra tôi không muốn anh gặp, vì tôi sợ tình cũ không rủ cũng tới, nhưng mà tôi thì làm sao ngăn được khi anh muốn đi…

Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng...
Sau lần đó, anh thay đổi cách cư xử với tôi, và anh quay lại với cô ấy, thật đáng buồn khi anh nói “anh không có em gái” và muốn tôi làm em gái của anh. Lòng tôi nghĩ (anh không có chị gái đấy, sao không xem bà kia là chị đi), từ khi hàn gắn, năm thở mười thì anh mới nhắn tin cho tôi, tôi buồn… mà dẫu sau tôi với anh có là gì đâu, chỉ tìm hiểu nhau nửa vời, chạm tay còn không có nữa là…

Tôi quyết định cắt liên lạc với anh, và đổi luôn cả số điện thoại. Sống một cuộc sống mới, thỉnh thoảng tôi cũng nhớ, cũng nghĩ về anh… Mà thôi, mọi thứ tôi chỉ biết chỉ để trong lòng.

Tuần vừa rồi, tôi gặp anh trên đường, lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ mà không dám nhận là anh. Còn anh, thì nhận ra tôi ngay, nhìn bàn tay không đeo nhẫn, tôi nghĩ chắc anh vẫn còn độc thân, anh mời tôi cà phê và xin số máy, nhưng tôi từ chối lấy lí do đang bận, chúng tôi kết bạn Zalo, với nhau… Câu đầu tiên anh hỏi “tôi có người yêu chưa?” Tôi không trả lời, không đợi tôi phải hỏi, anh kể cho tôi nghe chuyện của mình, rằng sau khi quay lại, cả 2 định kết hôn, nhưng cô ấy cứ dùng dằng, rồi cô lại yêu người khác, họ chia tay… Anh nói, chuyện tình cảm của anh cứ lẩn quẩn như thế: cô ấy bỏ anh, rồi thì quay lại, giờ thì cô ấy bỏ anh luôn rồi. Chắc anh yêu cô ta nhiều quá, tình yêu của thằng đàn ông 30 sao mù quáng vậy trời, tôi nghĩ thế!

Người ta chỉ biết hối tiếc khi mọi thứ đã trở nên quá muộn màng...
Rồi anh lại nhắn tin cho tôi thường xuyên như trước, giống kiểu như chưa hề có cuộc chia ly đấy, tôi e dè, vẫn cái cách nói như ngày đầu tiên, rằng nhìn tôi anh cảm thấy thân quen, rằng anh thấy bình yên, không lo nghĩ các kiểu… ” Chắc ngày trước em chưa trả tiền-công anh đưa đón nên giờ mình lại gặp nhau“, Rồi thì anh lại nói gặp lại tôi lần này anh vui lắm, mọi thứ cứ ngỡ chỉ vừa mới hôm qua! Anh ước gì, anh nhận ra điều này sớm hơn!

Tôi vẫn lắng nghe anh, nhưng tôi không nói cho anh biết rằng, giờ đây tôi đã có người yêu, chúng tôi sắp kết hôn, và người đó tốt hơn anh rất nhiều…

Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ. cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.

“Hối tiếc” luôn đi cùng “muộn màng”, có lẽ là như vậy.

2017.07.25

ジャンル: 日記 — vilabutin
3:20 PM  コメント (0)

Đã từng yêu thương sao có thể dày vò nhau? Nếu một khi tình hết duyên tan, chỉ mong sẽ đối xử với nhau thật tử tế, đừng phủi tay xoá nhoà kí ức, để mỗi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm lòng vì thanh xuân ấy, có một người từng ngang qua. Đừng vì hết yêu mà phải trở thành kẻ thù, đừng để tháng năm cùng nhau trở thành điều hối hận.

Tình yêu thời nay thật ngộ. “Chúng ta bắt đầu bằng một lời mời kết bạn. Sau tất cả…. sẽ là: không tìm thấy trang bạn yêu cầu”. Thanh xuân của mỗi người liệu kéo dài được bao lâu? Chúng ta sẽ có bao nhiêu thời gian để lại bắt đầu như thế? Tình cảm bây giờ quá hời hợt. Chỉ với một tin nhắn, nhanh, gọn và lẹ, chúng ta kết thúc hết cả đoạn đường đã cùng đi với nhau, không một lời giải thích, không một lần bận tâm. Mặc cho đối phương đau khổ, dằn vặt.

Nếu chia tay, hãy chia tay một cách tử tế...

 
Vẫn hiểu rằng, khi người ta đã quay lưng thì dẫu bạn có làm gì đi nữa, chắc gì họ đã bận lòng. Bởi bên người bây giờ là cả một bầu trời đầy nắng. Nhưng… chuyện tình cảm thường chẳng có câu trả lời chính xác, cũng không có lời khuyên nào là đúng đắn nhất. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được cảm giác mình đang trải qua.
Có những người mạnh mẽ, họ tự đứng lên, tự xoa dịu nỗi đau, tự tìm niềm vui mới, chẳng phải họ vô tâm, chẳng phải họ hết yêu, đôi khi vẫn là yêu lắm chứ, nhưng đơn giản chỉ là trưởng thành hơn, chỉ là học cách chấp nhận. Có những người lại yếu đuối, đau khổ, dằn vặt bản thân, cứ mãi loay hoay trong cái mớ kỉ niệm xưa cũ mà không tìm thấy lối thoát nào cho chính mình.

Nếu chia tay, hãy chia tay một cách tử tế...

 
Thật ra thì không phải là bản thân sai, cũng không phải do đối phương không tốt, đôi khi chỉ là duyên nợ chúng ta quá ngắn, chỉ có thể cùng nhau đi đến đó mà thôi. Dù mạnh mẽ hay yếu đuối, suy cho cùng thì bản thân chúng ta vẫn chịu tổn thương.

Bởi vậy, nếu một khi tình hết duyên tan, chỉ mong sẽ đối xử với nhau thật tử tế, đừng phủi tay xoá nhoà kí ức, để mỗi khi nghĩ lại vẫn cảm thấy ấm lòng vì thanh xuân ấy, có một người từng ngang qua. Đừng vì hết yêu mà phải trở thành kẻ thù, đừng để tháng năm cùng nhau trở thành điều hối hận.


2017.07.22

ジャンル: 日記 — vilabutin
2:18 PM  コメント (0)

Việc của em bây giờ à? Buồn thì khóc – khóc cho thỏa. Nhưng chọn chỗ mà khóc chứ không phải bạ đâu khóc đấy, người ta lại tưởng tâm thần. Chỉ có nữ chính ngôn tình khóc đường, khóc chợ, khóc bụi rậm thì vẫn xinh thôi. Còn em thì.. thôi bỏ đi.

Khi em nức nở trong tiếng khóc hỏi chị: Tại sao em đã giành tất cả, đã hy sinh quãng thời gian đẹp nhất cho anh ấy? Vậy rồi ngày hôm nay anh ấy vẫn rời bỏ em mà đi không hề ngoảnh lại?Em yêu một người không hề sai, nhưng dốc hết lòng chỉ để tin 1 người thì là em không đúng. Trên thế gian này người duy nhất em được tin tưởng là bản thân em – chứ không phải một tên con trai nào đó thốt lên câu yêu em ở trót lưỡi đầu môi, gió thoảng cái là bay tít không biết về tận Cực nào của Trái đất.

Tại sao dù hy sinh nhiều, em vẫn bị bỏ rơi?

Yêu là yêu, vậy em cho chị hỏi lý do em hy sinh quá mức là gì. Nếu em trả lời là vì yêu thì em đã sai ngay từ bước ban đầu rồi. Khi em nhận ra – ĐÓ LÀ HY SINH – thì em à, đó không phiải là sự hy sinh nữa rồi. Đó trở thành sự toan tính, Tôi cho anh cái này thì anh phải đối xử với tôi như thế nọ. Nhưng em biết không? Không chỉ trong tình yêu, trong cuộc sống này: Mọi sự toan tính đều độc ác.
Cậu ta không ngoảnh lại chẳng phải là cách giữ chút tự tôn cuối cùng cho em sao? Chỉ với 1 cái quay đầu rồi em lại tự huyễn hoặc bản thân người ta còn thương em, để rồi bất chấp tất cả mà nắm lấy cái cuộc tình như một chiếc vòng rỉ sét vậy. Vừa đau tay, vừa bẩn tay mà rồi chiếc vòng sẽ vẫn đứt mà thôi.

Tại sao dù hy sinh nhiều, em vẫn bị bỏ rơi?

Việc của em bây giờ à? Buồn thì khóc – khóc cho thỏa. Nhưng chọn chỗ mà khóc chứ không phải bạ đâu khóc đấy, người ta lại tưởng tâm thần. Chỉ có nữ chính ngôn tình khóc đường, khóc chợ, khóc bụi rậm thì vẫn xinh thôi. Còn em thì..thôi bỏ đi.
Nhớ cứ nhớ – nhớ đến khi nào chán ngán, chẳng ai cứ nhìn mãi 1 người không nhìn mình cả đâu. Xong rồi sao? Rồi thì xinh đẹp, đứng dậy mà sống rồi lại xinh đẹp.

Cứ xinh đẹp đi rồi quyền lợi sẽ đến, trong đó có cả quyền Hạnh phúc nữa. Hiểu chưa?

2017.07.20

ジャンル: 日記 — vilabutin
1:05 PM  コメント (0)

Tình yêu đẹp nhất là khi người ta sẵn sàng lao vào đời nhau không ngại ngần, không toan tính, thậm chí là chấp nhận đau thương để kiếm tìm về hạnh phúc.

Người ta vẫn nói trong tình yêu sợ nhất là đi lạc đường, là yêu sai người, là đầu tư thanh xuân vào một mối tình không có hồi kết tốt đẹp. Cho nên người ta mới sợ hãi và e dè, ngại mở lòng với những người mới, ngại tìm hiểu những mối quan hệ mới. Nếu có thử mở lòng, người ta cũng sẽ mang theo một tâm lý rất ăn – thua. Nghĩa là xác định tìm hiểu trong sự dè dặt, sau đó nếu không tìm được lý do để ở lại, thì lập tức rời đi.Nhưng tôi thì lại nghĩ nếu cứ ôm khư khư sự “chắc cú” và “ăn thua” ấy vào những cuộc tình, thì e rằng chúng ta chẳng phải đi tìm người sẽ yêu, mà chỉ đơn giản là đi tìm một người có đủ điều kiện để đáp ứng nhu cầu của bạn thân. Khi ấy, có thể tình yêu sẽ bớt đẹp đi rồi.

Tình yêu đẹp nhất là khi người ta sẵn sàng lao vào đời nhau không ngại ngần, không toan tính, thậm chí là chấp nhận đau thương để kiếm tìm về hạnh phúc. Đơn giản chỉ cần là đúng người ấy, khiến cho trái tim chúng ta đập nhanh. Đúng người ấy, khiến cho môi cười chúng ta nhẹ bẫng. Cũng chỉ là đúng người ấy, thì chúng ta mới có thể an yên vui vẻ. Khi ấy, mới là tình yêu đích thực – thứ tình cảm cao đẹp mà chúng ta hằng mong muốn.

Nếu chúng ta đều sợ đi lạc đường, thì biết bao giờ mới có thể tìm ra nhau...

Còn nếu như chúng ta đi tìm những mảnh ghép hoàn hảo, nhưng lại không có sự tương đồng hòa hợp về tâm hồn, thì tình cảm đó là một sự vá lắp, một sự tạm bợ. Mọi sự tạm bợ trên đời này đều sẽ không bền chặt. Đến một lúc nào đó chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng ta đang không tìm thấy nhau mặc dù vẫn ở cạnh bên nhau.

Do vậy, đường còn dài, tuổi đời còn mênh mông, tình yêu vẫn chưa có nơi nương tựa, thì hãy cứ mải miết mà đi đi. Ngại ngần chi yêu lầm yêu lỗi? Tuổi trẻ của chúng ta không thể biết được đâu là đúng người cần tìm, nếu không thử trải qua vài lần va vấp. Chúng ta cũng khó lòng có thể biết được đâu là tình yêu, nếu như chưa từng trải qua những thứ cảm tình na ná với tình yêu.

Đừng mang nặng trong mình tâm lý ngại sai ngại sửa. Bởi vì tình yêu vốn dĩ vẫn bao dung chúng ta hết lần này đến lần khác. Hạnh phúc cũng sẽ được phân chia đồng đều và chờ tới lượt chúng ta thôi. Quan trọng là chúng ta phải biết nắm bắt, phải đứng dậy đi tìm, cũng phải đấu tranh để đạt được điều đó.

Nếu chúng ta đều sợ đi lạc đường, thì biết bao giờ mới có thể tìm ra nhau...

Yêu một người là một chuyện rất khó, giống như một kẻ mù đường cứ loay hoay hoài trong thành phố chẳng tìm được lối ra. Nhưng hãy cứ xem như bản thân mình là những kẻ mù đường đầy nhiệt huyết. Đi sai thì đi lại, chưa tìm được đúng được thì bắt đầu hỏi han. Vẫn cứ tích cực, vẫn cứ tìm tòi, rồi chúng ta sẽ khám phá ra đúng được mình cần đi để đến đích.

Tình yêu cũng là một cuộc hành trình mà ở đó cả hai bên đều phải là người xuất phát. Nếu chúng ta cứ vì sợ sai đường lạc lối mà giậm chân tại chỗ, thì đến bao giờ mới có thể tìm ra nhau? Mọi thứ đều có thể qua thử nghiệm để được đánh giá, để được đúc rút kinh nghiệm. Cho nên đừng mãi chờ đợi tình yêu bỗng dưng rơi “độp” xuống cuộc đời mình.

Nào, những trái tim tuổi trẻ, cứ đi ra ngoài thế giới và cứ yêu đi!

2017.07.16

ジャンル: 日記 — vilabutin
4:43 PM  コメント (0)

Điều buồn nhất là nhận ra rằng mình cứ yêu ai đó mà mình không thuộc về, buồn hơn nữa là ta luôn lạc lõng trong chính con đường mà mình chọn lựa mình tin tưởng… Tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời mình, nếu bạn không thể thay đổi được thì hãy buông bỏ, nếu thứ tình yêu ấy làm cho bạn đau đớn quá nhiều thì chắc chắn tình yêu ấy là sai rồi, nếu bạn không thể quên được thì cứ nhớ, thời gian sẽ đồng hành cùng bạn, dẫn dắt bạn đi qua nỗi đau không phải bằng cách quên đi mà là bạn phải thích nghi với nó…

Sáng nay lại bắt đầu bằng vài dòng tin nhắn, rồi lại nhấn nút xóa vội vàng, vội vàng xem như ta đã gửi dù chỉ là gửi vào mây vào gió, cho tan đi những nhớ thương dai dẳng cứ theo ta từng ngày… thiết nghĩ cuộc đời này cuối cùng ta còn phải ôm bao nhiêu tiếc nuối nữa mới thật sự trưởng thành…Hôm nay em nhớ anh, chẳng biết tại sao lại nhớ nhiều đến thế, đêm hôm qua cũng vậy, gần như trắng đêm với những đơn độc vây lấy mình… em đã muốn gửi cho anh một tin nhắn rằng người sống có tốt không?… vẫn biết rất rõ một điều người đang sống rất tốt, nhưng sao vẫn rất muốn hỏi… hôm nay em mệt, em nhớ anh quá, em muốn nghe một câu nói từ người thôi có được không…

Đôi giày không vừa chân chắc chắn là thuộc về người khác, chứ không phải bạn. Chuyện tình cảm cũng vậy...

Thật em rất muốn gửi, rất muốn bi lụy như thế để giữ lấy thứ mình yêu thương, nhưng mà chắc lý trí đã thắng, mãi mãi là tin nhắn chờ, mãi mãi viết rồi lại xóa, mãi mãi là mây là gió hiểu lòng em… ngày người còn ở lại, người nói với em rằng, người sẽ không liên lạc với mọi người, chỉ với em thôi… nhưng bây giờ người lại liên lạc với tất cả mọi người… trừ em. Ừ em không muốn người thương hại mình nữa, em muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng, nên đành im lặng dõi theo, dõi theo đến tận cuối cùng…

Cuộc sống này là những ngày đơn độc tìm kiếm bình yên, lòng thì muốn bình yên nhưng con tim thì cứ đi hoang mãi, yêu một cách mù quáng rồi lại hết lòng kiên định với ình yêu ấy… ta biết ta đã sai… cái sai nghiêm trọng nhất là với chính mình ấy, tuổi trẻ đâu có dài sao lại dốc hết tâm can cho người không thể, cuộc đời có bao nhiêu con đường phải lựa chọn, có đớn đau thế nào cũng phải tìm cho được thứ phù hợp với mình, nếu một đôi giày luôn làm bạn đau chân mỗi khi đi nó, thì nhất định bạn phải vứt bỏ dù nó có long lanh như thế nào, dù bạn có thích tới cỡ nào đi nữa… đôi giày không vừa chân chắc chắn là của kẻ khác, ta có cố cũng chỉ làm chân ta sưng phồng đau đớn, đi mãi thì chẳng bao giờ lành được.

Đôi giày không vừa chân chắc chắn là thuộc về người khác, chứ không phải bạn. Chuyện tình cảm cũng vậy...
Điều buồn nhất là nhận ra rằng mình cứ yêu ai đó mà mình không thuộc về, buồn hơn nữa là ta luôn lạc lõng trong chính con đường mà mình chọn lựa mình tin tưởng… Tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời mình, nếu bạn không thể thay đổi được thì hãy buông bỏ, nếu thứ tình yêu ấy làm cho bạn đau đớn quá nhiều thì chắc chắn tình yêu ấy là sai rồi, nếu bạn không thể quên được thì cứ nhớ, thời gian sẽ đồng hành cùng bạn, dẫn dắt bạn đi qua nỗi đau không phải bằng cách quên đi mà là bạn phải thích nghi với nó… đúng là chả ai muốn mình thích nghi với những khó khăn cả, nhưng chẳng có ai trưởng thành mà không trải qua vài lần thất bại, vài lần đau đớn…

Trong tất cả các lĩnh vực từ công việc cho đến tâm tư tình cảm, ai thành công mà không thất bại đôi lần, cuộc sống giống như bạn đang chiến đấu vậy, đấu tranh để dành lấy những gì tốt nhất cho chính mình… cố gắng và cố gắng mọi điều tốt đẹp đang chờ bạn, người dành cho bạn, yêu thương bạn vẫn đang ở đâu đó chỉ là chưa đến lúc bạn tìm thấy mà thôi…

Bình yên vẫn ở đó thôi, bằng cách này hay cách khác, chỉ là chúng ta tin hay không, cứ đi tìm nếu không thấy hãy nghĩ rằng đơn độc cũng là một thứ bình yên, giữ cho lòng có một quãng nghỉ… lòng bớt mệt mỏi rồi hãy bước tiếp… bởi vì kết thúc là để bắt đầu…

2017.07.15

ジャンル: 日記 — vilabutin
10:15 AM  コメント (0)

Đàn ông không giống như phụ nữ, họ đã yêu thì sẽ nói ra lời yêu và dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình!

Một người đàn ông thật lòng yêu em trước hết sẽ chủ động đặt em vào vị trí trang trọng nhất trong trái tim anh ấy. Ngoài em ra, những cô gái khác dù có xinh đẹp và tài giỏi cỡ nào, cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.Người đàn ông thật lòng yêu em luôn biết cách để khiến em cảm thấy được an toàn trong sự bảo vệ của anh ấy. Đồng thời cũng khiến các cô gái khác phải phát hờn lên ghen tị và ao ước được hạnh phúc như em.

Người đàn ông thật lòng yêu em sẽ cố gắng trả lời tin nhắn của em nhanh nhất có thể. Hoặc nếu quá bận, anh ấy sẽ chủ động gọi lại ngay cho em sau khi hoàn thành công việc. Không có một lý do lý tưởng nào để một anh chàng viện cớ trả lời tin nhắn chậm chạp của mình. Vì anh ấy yêu em, nên anh ấy không muốn em phải lo lắng hay cảm thấy không vui.

Đàn ông khi thật sự yêu thì sẽ thế nào?

Người đàn ông thật lòng yêu em có thể sẽ trêu đùa em xấu xí, mập ú hoặc gầy còm… Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai nói xấu, chê bai hay bình phẩm về em. Anh ấy cũng luôn yêu em cho dù em vẫn béo, hoặc vẫn gầy. Và trong mắt anh ấy thì em luôn đẹp.

Người đàn ông thật lòng yêu em sẽ không chỉ dang rộng vòng tay mình để ôm ấp và che chở em trong lòng. Anh ấy còn muốn làm điều với gia đình của em nữa. Em ấy sẽ xem bố mẹ em như bố mẹ mình, và những đứa em của em như những đứa em của mình. Anh ấy sẽ hòa nhập tốt nhất có thể, vì anh ấy biết em yêu gia đình mình nhiều như thế nào.

Người đàn ông thật lòng yêu em có thể không giàu, hoặc chưa giàu về vật chất. Nhưng chí tiến thủ của anh ấy lúc nào cũng dâng cao ngùn ngụt. Vì anh ấy không muốn tương lai của em phải khổ sở, anh ấy muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất cho em.

Đàn ông khi thật sự yêu thì sẽ thế nào?

Và cuối cùng, một người đàn ông yêu em có thể đôi khi chểnh mảng việc thể hiện tình cảm, quan tâm chăm sóc em. Đôi khi em sẽ bắt gặp anh ấy ngượng nghịu nhận lỗi sai về mình như đứa trẻ.

Nhưng điều quan trọng nhất là, anh ấy sẽ không giờ rời đi, sẽ không bao giờ muốn cách xa em. Anh ấy sẽ luôn giữ em ở bên mình, sẽ luôn là người chủ động làm lành sau mỗi cuộc cãi vã, sẽ luôn muốn nắm lấy tay em khi đi trên đường.

Người đàn ông thật lòng yêu em có thể sẽ không thốt ra lời thề non hẹn biển, nhưng anh ấy sẽ vẫn luôn ở cạnh bên em, cho em một nơi trú ngụ an toàn trong tim anh ấy. Và cùng em vượt qua mọi sóng to gió lớn của cuộc đời.

Này cô gái, em đã tìm thấy người đàn ông như thế chưa?

 

ジャンル: 日記 — vilabutin
2:58 PM  コメント (0)