Khi cô đơn đủ lâu, người ta sẽ thấy việc đó thật bình thường…
Cô đơn là cái gì đó rất thiếu thế nhưng nếu trải qua đủ thì người ta cũng cảm thấy nó là điều thật bình thường.
Con người ta khi không còn quá bận tâm tới những điều xung quanh thì đó là lúc sự vô tâm đạt đến cực đại, họ sẽ chẳng còn quan tâm hôm nay mình mặc gì, hôm nay mình ăn gì, có chỗ nào vui để chơi, có nơi nào tiệc tùng để đến. Thay vì vậy họ lo nghĩ xa hơn về những điều mà họ cần cho cuộc sống này theo một cách thực tế không hề viển vông.
Tình yêu? Đối với họ yêu đương là cái gì đó quá xa xỉ, thậm chí chẳng có một cảm xúc nào nơi họ được gọi là thích, là rung động. Họ chẳng còn muốn thể hiện mình với người khác phái, chẳng cần phải dè dặt, khép nép, phá cách riêng theo cách của mình, cứ thô mà thật.
Cô đơn là thế đấy, cứ tự do thôi chẳng cần lo nghĩ cho ai, hay phải vì ai đó mà để ý từng hành động của mình. Cứ rong chơi, cứ mải miết đi tìm những thứ yên bình chỉ mình ta. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, ung dung, tự tại.
コメントはまだありません。