Có phải em chỉ là một cơn say nắng của anh?
Nhưng anh ạ, ngày hôm nay em như vừa bừng tỉnh, em lục lại mọi ký ức, sắp xếp lại suy nghĩ và bỗng nghi ngờ liệu em với anh chỉ là một cơn say nắng? Có lẽ trong phút chốc vì quá mệt mỏi, quá suy sụp mà ánh nắng ấm áp, luồng gió mát là em đã nhẹ nhàng thổi vào khiến anh sảng khoát trong phút chốc. Nhưng… tất cả chỉ dừng lại ở chữ “thích” và nó không bao giờ có thể trở thành “yêu”. Người anh luôn nghĩ đến không phải là em, người anh thực sự yêu cũng không phải là em.
Em vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chỉ đơn thuần là vì công việc. Nhưng em chẳng thể ngờ sau này giữa haita lại diễn ra nhiều chuyện đến vậy. Rồi đến buổi gặp gỡ tiếp sau đó, anh bắt đầu chú ý tới em hơn, anh hay nhìn em cười một mình, để ý từng cử chỉ, lời nói của em. Còn em, có lẽ chính giây phút nhìn thấy nụ cười tươi rói của anh hắt qua ánh đèn đường mờ ảo đã khiến tim em rớt mất một nhịp. Rồi em biết một sự thật phũ phàng về anh, những nỗi khổ khó nói của anh. Em đã tự nhủ mình phải tránh xa anh, tránh xa thứ tình cảm đang lớn dần trong em, tự nhủ chỉ ở bên anh như một người bạn. Nhưng không được. Cả hai chúng ta đều phải chào thua trước sự lựa chọn của trái tim, cứ thế chúng ta lao vào nhau, ở bên nhau và tận hưởng những tháng ngày hiếm hoi ngắn ngủi. Em trân trọng từng giây phút bên anh! Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tình cảm hai đứa mình nào có thể đi đến bến bờ hạnh phúc. Anh dần xa rời em, em cũng nhẹ nhàng buông tay để anh không phải khó xử. Nhưng trong thâm tâm, em luôn tin tình cảm của anh với em là thật, chỉ là chúng ta không thể bước qua bức tường quá cao để ở bên cạnh nhau. Từ lúc quen anh, em bắt đầu hiểu chỉ cần trong lòng luôn có nhau, thì khoảng cách sẽ không là vấn đề, chỉ cần trong tâm trí luôn hiện diện hình bóng của nhau, thì trái tim cũng đã đủ ấm áp. Nhưng anh ạ, ngày hôm nay em như vừa bừng tỉnh, em lục lại mọi ký ức, sắp xếp lại suy nghĩ và bỗng nghi ngờ liệu em với anh chỉ là một cơn say nắng? Có lẽ trong phút chốc vì quá mệt mỏi, quá suy sụp mà ánh nắng ấm áp, luồng gió mát là em đã nhẹ nhàng thổi vào khiến anh sảng khoát trong phút chốc. Nhưng… tất cả chỉ dừng lại ở chữ “thích” và nó không bao giờ có thể trở thành “yêu”. Người anh luôn nghĩ đến không phải là em, người anh thực sự yêu cũng không phải là em. Không có em, hình như anh vẫn sống rất ổn cùng những niềm vui nhỏ bé của mình. Liệu có khi nào anh thức dậy và chợt nhớ em da diết như em hàng ngày vẫn nhớ anh? Liệu có khi nào anh bắt gặp một ai đó giống em trên đường và thoáng buồn khi nghĩ tới em? Liệu có khi nào, anh muốn chạy đến và ôm em thật chặt? Em có hoang tưởng về tình cảm của anh dành cho em? Dù em có chỉ là ánh nắng ngắn ngủi đối với anh thì em cũng sẽ không hối hận. Những tình cảm với anh, đó sẽ là những kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc đời này. Nhưng em hi vọng, ít nhất anh sẽ không quên em, không quên những gì chúng mình đã từng có với nhau. Giây phút này, anh đang làm gì, nơi đâu?
-Sưu tầm..
Nhật kí ngày mưa..2017/09/19
コメントはまだありません。