SAQINA BLOG

このブログのHOMEへ サキナブログTOPへ

Cô đơn là cái gì đó rất thiếu thế nhưng nếu trải qua đủ thì người ta cũng cảm thấy nó là điều thật bình thường.

Đôi khi chẳng cần có ai con người ta cũng tự cảm thấy hài lòng với những gì ở hiện tại.Cô đơn là cái gì đó rất thiếu thế nhưng nếu chưa trải qua cảm giác đủ thì người ta cũng cảm thấy nó là điều thật bình thường.

Con người ta khi không còn quá bận tâm tới những điều xung quanh thì đó là lúc sự vô tâm đạt đến cực đại, họ sẽ chẳng còn quan tâm hôm nay mình mặc gì, hôm nay mình ăn gì, có chỗ nào vui để chơi, có nơi nào tiệc tùng để đến. Thay vì vậy họ lo nghĩ xa hơn về những điều mà họ cần cho cuộc sống này theo một cách thực tế không hề viển vông.
Khi cô đơn đủ lâu, người ta sẽ thấy việc đó thật bình thường...
Tình yêu? Đối với họ yêu đương là cái gì đó quá xa xỉ, thậm chí chẳng có một cảm xúc nào nơi họ được gọi là thích, là rung động. Họ chẳng còn muốn thể hiện mình với người khác phái, chẳng cần phải dè dặt, khép nép, phá cách riêng theo cách của mình, cứ thô mà thật.
Cô đơn là thế đấy, cứ tự do thôi chẳng cần lo nghĩ cho ai, hay phải vì ai đó mà để ý từng hành động của mình. Cứ rong chơi, cứ mải miết đi tìm những thứ yên bình chỉ mình ta. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, ung dung, tự tại.

ジャンル: 日記 — vilabutin
10:18 PM  コメント (0)

Nhưng anh ạ, ngày hôm nay em như vừa bừng tỉnh, em lục lại mọi ký ức, sắp xếp lại suy nghĩ và bỗng nghi ngờ liệu em với anh chỉ là một cơn say nắng? Có lẽ trong phút chốc vì quá mệt mỏi, quá suy sụp mà ánh nắng ấm áp, luồng gió mát là em đã nhẹ nhàng thổi vào khiến anh sảng khoát trong phút chốc. Nhưng… tất cả chỉ dừng lại ở chữ “thích” và nó không bao giờ có thể trở thành “yêu”. Người anh luôn nghĩ đến không phải là em, người anh thực sự yêu cũng không phải là em.


Em vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chỉ đơn thuần là vì công việc. Nhưng em chẳng thể ngờ sau này giữa haita lại diễn ra nhiều chuyện đến vậy.

Rồi đến buổi gặp gỡ tiếp sau đó, anh bắt đầu chú ý tới em hơn, anh hay nhìn em cười một mình, để ý từng cử chỉ, lời nói của em. Còn em, có lẽ chính giây phút nhìn thấy nụ cười tươi rói của anh hắt qua ánh đèn đường mờ ảo đã khiến tim em rớt mất một nhịp.

Rồi em biết một sự thật phũ phàng về anh, những nỗi khổ khó nói của anh. Em đã tự nhủ mình phải tránh xa anh, tránh xa thứ tình cảm đang lớn dần trong em, tự nhủ chỉ ở bên anh như một người bạn. Nhưng không được. Cả hai chúng ta đều phải chào thua trước sự lựa chọn của trái tim, cứ thế chúng ta lao vào nhau, ở bên nhau và tận hưởng những tháng ngày hiếm hoi ngắn ngủi. Em trân trọng từng giây phút bên anh!

Có phải em chỉ là một cơn say nắng của anh?

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tình cảm hai đứa mình nào có thể đi đến bến bờ hạnh phúc. Anh dần xa rời em, em cũng nhẹ nhàng buông tay để anh không phải khó xử. Nhưng trong thâm tâm, em luôn tin tình cảm của anh với em là thật, chỉ là chúng ta không thể bước qua bức tường quá cao để ở bên cạnh nhau. Từ lúc quen anh, em bắt đầu hiểu chỉ cần trong lòng luôn có nhau, thì khoảng cách sẽ không là vấn đề, chỉ cần trong tâm trí luôn hiện diện hình bóng của nhau, thì trái tim cũng đã đủ ấm áp.

Nhưng anh ạ, ngày hôm nay em như vừa bừng tỉnh, em lục lại mọi ký ức, sắp xếp lại suy nghĩ và bỗng nghi ngờ liệu em với anh chỉ là một cơn say nắng? Có lẽ trong phút chốc vì quá mệt mỏi, quá suy sụp mà ánh nắng ấm áp, luồng gió mát là em đã nhẹ nhàng thổi vào khiến anh sảng khoát trong phút chốc. Nhưng… tất cả chỉ dừng lại ở chữ “thích” và nó không bao giờ có thể trở thành “yêu”. Người anh luôn nghĩ đến không phải là em, người anh thực sự yêu cũng không phải là em.

Có phải em chỉ là một cơn say nắng của anh?

Không có em, hình như anh vẫn sống rất ổn cùng những niềm vui nhỏ bé của mình. Liệu có khi nào anh thức dậy và chợt nhớ em da diết như em hàng ngày vẫn nhớ anh? Liệu có khi nào anh bắt gặp một ai đó giống em trên đường và thoáng buồn khi nghĩ tới em? Liệu có khi nào, anh muốn chạy đến và ôm em thật chặt? Em có hoang tưởng về tình cảm của anh dành cho em?

Dù em có chỉ là ánh nắng ngắn ngủi đối với anh thì em cũng sẽ không hối hận. Những tình cảm với anh, đó sẽ là những kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc đời này. Nhưng em hi vọng, ít nhất anh sẽ không quên em, không quên những gì chúng mình đã từng có với nhau. Giây phút này, anh đang làm gì, nơi đâu?



-Sưu tầm..

Nhật kí ngày mưa..2017/09/19

ジャンル: 日記 — vilabutin
7:34 PM  コメント (0)

Thật ra thì tại sao ta yêu nhau?

Có người trả lời được câu hỏi đó, có người thì không.

Nếu có ai đã từng đọc câu chuyện “Lý do cho một tình yêu” thì sẽ nghĩ rằng những ai trả lời được câu hỏi đó rồi sẽ có ngày chia tay nhau, còn những ai không trả lời được câu hỏi thì sẽ ở lại bên nhau mãi mãi.

Thật ra không phải vậy. Người ta vẫn yêu, vẫn chia tay. Người vẫn quay mặt bước đi, còn ta vẫn ở lại. Phía sau một cuộc tình thường có một câu chuyện, hoặc đơn giản, không ai có thể viết nên câu chuyện ấy. Những câu chuyện có muôn vàn cách để bắt đầu, nhưng có một cách duy nhất để kết thúc: chia tay.


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

Bạn đã từng chia tay chưa? Nếu có rồi, chắc bạn biết được cảm giác chia tay là thế nào? Chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rõ những xót xa, những đau đớn mà người ta phải chịu đựng.

Khi ta có nhau, cuộc sống thật đẹp, vì ta biết ta vẫn có người ở bên, ta chẳng sợ cuộc đời chông chênh ngoài kia. Ta không sợ những bão giông, vì ta biết ta vẫn có một bờ vai để tựa. Ta vẫn an lòng rằng nơi đó có một người vẫn yêu thương ta. Ta vẫn tự nhủ rằng cho dù cả thế giới có quay lưng lại với ta, cả thế giới có bỏ mặc ta, thì ta vẫn không sợ hãi. Vì ta có một thế giới của riêng mình!

Nhưng cuối cùng thì sao? Khi thế giới ấy không còn thuộc về ta, không còn là của riêng ta nữa, ta biết tựa vào đâu để tìm thấy sự bình yên? Ta biết níu tay ai khi ta chông chênh chực ngã nhào. Có còn bờ vai nào để ta tựa?

Những ngày tháng ấy, ta chẳng biết phải làm gì, ta chẳng biết ta đang ở đâu. Ta muốn trốn chạy, nhưng ta biết đi đâu khi đâu đâu cũng có bóng hình, có những kỷ niệm của hai người, của những ngày xưa cũ. Ta tự nhủ mình “cố nhớ để mà quên”, rằng “rồi cũng sẽ qua thôi”, rằng “cách tốt nhất là cứ sống với những hoài niệm, những quá khứ tươi đẹp, rồi sẽ không còn thấy nhớ nhung nữa, không còn đau đớn nữa”. Nhưng nào có phải vậy đâu?

Những ngày tháng ấy, ta cố gắng tìm mọi cách để ta ghét người, ta cố tìm ra một cái cớ để ta nói rằng người thật là xấu xa, người thật sự không tốt chút nào, rằng thật ra ta đã đặt niềm tin, đặt tình yêu thương cho một người chẳng hề xứng đáng. Nhưng ta biết tìm cớ gì đây? Tìm một lí do nào đây? Khi những lí do đó đều là những lí do khiến ta yêu người, hoặc là chẳng cần một lí do nào hết, ta vẫn cứ yêu người, vậy thì bây giờ, ta biết tìm cớ gì để ghét người đây?

Vậy ta phải làm sao?


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!
Đứng dậy đi, ta ơi, vì cuộc đời vẫn đẹp, và hãy cứ tìn tưởng cuộc đời, tin tưởng vào người và tin tưởng vào mình, dù rằng có thể ta sẽ lại phải đau thêm một lần nữa. Nhưng xin ta đừng sợ đau đớn, đừng sợ tổn thương, bởi vì có hạnh phúc nào là không phải trải qua đau khổ?

Cuộc sống vốn dĩ đã không công bằng, có những người may mắn tìm được bến đỗ của đời mình ngày từ lần yêu thương đầu tiên, ngay từ lần đầu tiên trao đi niềm tin, nhưng có những người phải trả qua rất nhiều mối tình, rất nhiều lần trao đi những niềm tin không còn nguyên vẹn, để rồi khi có được hạnh phúc thật sự của đời mình, họ càng trân trọng hơn…

Cuộc đời tưởng ngắn mà lại hóa dài, tưởng dài nhưng thật ra rất ngắn. Tại sao ta cứ phải gặm nhấm những nỗi đau do người mang lại cho ta? Người đã đi xa rồi, xin ta đừng vương vấn, đừng mãi dõi theo một bóng hình mờ nhạt xa xôi. Còn cuộc đời của ta thì sao? Còn hạnh phúc của ta thì sao? Ta không yêu thương bản thân mình nữa sao? Người có xứng đáng để ta bỏ mặc cả bản thân mình?

Không! Người đã từng xứng đáng để ta hy sinh bản thân mình. Nhưng đó là quá khứ. Người đã không cần ta nữa. Ta cứ tiếp tục hi sinh vì người như vậy, liệu rằng người có quan tâm không? Người đã ra đi rồi, người không cần gì nữa đâu!

Hãy yêu đi, yêu một lần nữa nhé! Những tổn thương hôm qua sẽ khiến ta nhắc nhở bản thân mình, hãy suy nghĩ thật kĩ, và xin hãy yêu thương thật nhiều, yêu thương bù cả những ngày tháng qua. Hãy đặt niềm tin vào đời, vào người, vào chính bản thân ta, để rồi ta sẽ có được hạnh phúc thật sự!


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

Không phải ta yêu thêm lần nữa để ta cho người thấy rằng không có người thì ta vẫn có một người khác, không có người thì ta vẫn hạnh phúc. Đừng nên như vậy ta nhé! Quá khứ dù đẹp thế nào, dù đau đớn thế nào thì vẫn là quá khứ, xin ta đừng đem quá khứ đến hiện tại! Hãy cất quá khứ vào một chiếc hộp, khóa lại thật kĩ, và hãy cất chìa khóa ở một nơi nào đó mà ta khó tìm thấy, tuyệt đối đừng vứt chìa khóa đi nhé Vì quá khứ là một phần của cuộc sống cơ mà!

Xin ta hãy mở lòng mình ra và yêu thêm một lần nữa. Vì ta sống là để yêu thương! Là để đem hạnh phúc đến cho cuộc đời. Quá khứ xám xịt nhắc ta nhớ rằng, ta đã đau đủ rồi, ta đừng nên đi reo rắt thêm niềm đau! Và nếu chẳng may, ta vẫn phải đau thêm một lần nữa, thì xin ta hãy lấy đau thương chuyển thành năng lượng để yêu thương! Yêu thêm lần nữa, tin thêm lần nữa, ta nhé!

Xin ta hãy trở thành một bờ vai vững chắc, trước hết là để chính ta tựa vào, sau đó là để cho người khác tựa vào vai ta. Xin ta hãy là một chốn bình yên cho chính tâm hồn mình nương náu, để cho người khác cũng sẽ cần đến sự bình yên có thể tìm về bên ta.

Bởi vì cuộc đời, cần lắm hai từ yêu thương và tin tưởng!

Bởi vì ta có một trái tim để yêu thương, nên đừng để cho trái tim ta ngủ yên với những đớn đau của quá khứ!

Xin ta hãy cho cuộc đời một trái tim chan chứa những yêu thương, và khi ta trao đi yêu thương, ta sẽ nhận lại được yêu thương!

“Tất cả rồi sẽ là kỷ niệm, kỷ niệm nào cũng đáng nhớ, nhưng rồi sẽ phải quên.” – Trịnh Công Sơn.

Chuyện gì rồi cũng sẽ quên, rồi cũng sẽ qua, nên ta hãy yêu thương hiện tại, tin tưởng vào tương lai, và hãy yêu thương, ta nhé!


Blog Radio 508: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

ジャンル: 日記 — vilabutin
3:29 PM  コメント (0)